In offset – Chị là một người vợ đảm đang lại được họ hàng bạn bè của anh khen là đẹp người đẹp nết. Vào thời mà cuộc sống khó khăn, công chức nhà nước như hai anh chị lại càng khổ với đồng lương ít ỏi, ấy vậy mà việc vào tay chị đều xong hết.
Người chồng như anh quả thật sung sướng, sáng cà phê, đi chơi với bạn bè cuối tuần. Ấy vậy mà khi về tới nhà thì cơm nước cửa nẻo đều đã sẵn sàng, con cái toàn học giỏi. Nhiều người mơ ước được cuộc sống như anh.
Hết thời bao cấp, anh xin vào liên doanh còn chị cũng tạm biệt cái Hợp tác xã mua bán nặng mùi bao cấp để về công ty xuất nhập khẩu. Thời đó là công ty liên doanh thì thật là lắm tiền với người có nhiều kinh nghiệm như chị, nhưng chị vẫn vào công ty nhà nước, dù thu nhập có thấp nhưng còn thì giờ chăm lo cho gia đình. Phụ nữ hiện đại, con nhà thành phố hẳn hoi mà nghĩ được vậy quả là quý!
Làm lụng, lo toan cho gia đình. Nhờ vậy mà vợ chồng anh chị đã có một toàn biệt thự ba tầng thiết kế tinh xảo, nội thất toàn đồ nhập ngoại đắt tiền, sàn nhà láng coong, phảng phất mùi nước hoa thượng hạng… Nghe tôi tấm tắc anh chỉ nuốt vội ngụm bia thở dài: “Cậu phiến diện bỏ mẹ, cái gì cũng có hai mặt của nó, rồi cậu xem”
Anh mới nói xong thì tôi được kiểm chứng ngay, khi tôi vừa quẹt lửa định châm điếu thuốc thì chị từ ngoài bước vào, hai bàn tay quạt lia lịa trước mặt như ngửi thấy mùi xác thối. Chị còn cẩn thận kéo rèm, mở quạt thông gió, thấy vậy tôi dụi thuốc cho vào sọt rác. Anh khẽ nhíu mày nhưng không nói gì còn tôi trơ như phỗng, ngượng ngùng vì sự vô ý của mình.
Bữa cơm đạm bạc ngày nào được thay bằng bữa cơm thịnh soạn với đủ các món ngon, giàu dinh dưỡng nhưng sao không nuốt nổi. Có cái gì đó nghèn nghẹn, chai rượu ngoại vàng óng nhưng tiêu chuẩn mỗi người hai cốc cho dễ tiêu hóa, hôm nay phá lệ còn thường ngày anh chỉ có một cốc nhỏ thôi
Chả bù cho hồi trước, anh và tôi chẳng có gì, chỉ mấy nghìn cá đuối khô mà tẩn hết hai lít. Chị nhỏ nhẹ “khuyên bảo”: “Cậu xem lo mà ổn định gia đình đi, lông bông mãi, cơm hàng cháo chợ, bạ đâu ăn đó chả trách…”. Không biết chị có để ý gương mặt tôi lúc đó không? Đỏ lừ như quả gấc, cúi gằm. Anh khẽ hắng giọng đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Uống đi cậu! đây là quán, không lo, nhà tôi là thế đấy! Như cái nghề này của tôi phải thường xuyên gặp gỡ người này người khác, khi thì đối tác, khi thì chính quyền địa phương, ăn nhậu hát hò là chuyện bình thường nhưng cô ấy lúc nào cũng hoạnh họe, cho rằng mình đi vào chỗ không đứng đắn, tiếp xúc với loại người bệnh hoạn, lắm lúc tôi muốn tung hê cho xong, nghe nhạc gì, xem phim gì cũng phải chọn. Nói cậu đừng cười, ngay chuyện vợ chồng nó tế nhị thế, tính tôi cậu còn lạ gì, bỗ bã từ xưa đến nay vậy, mà cô ấy cũng ấn định ngày giờ một cách máy móc như một sự ban ơn thì đến là chịu”.
Tôi động viên, dù gì chị ấy cũng lo cho sức khỏe của anh thôi chứ như ngày xưa hai anh em mình thì giờ này nhà trọ còn không có mà chui nói gì đến cao tầng với biệt thự. Nói vậy nhưng từ đó tôi chẳng dám bén mảng, dù anh nài nỉ đến gãy lưỡi. Có lẽ bản tính lông bông của tôi chỉ tổ làm chị ngứa mắt. Cái gì chị cũng giỏi, cái gì cũng am tường, chỉ có một điều mà chị không hiểu hay chị cố tình muốn uốn nó theo ý mình nữa.
Lâu rồi không gặp không hiểu căn nhà ấy có “bẩn” tí nào không hay những câu tếu táo, nói tục vu vơ của anh đã bị nước lau nhà hảo hạng chùi sạch rồi?
VEX