In offset: Nó chỉ mang máng nhớ rằng hôm đó trên đường đi học về nó đã bị một chiếc xe máy phóng nhanh quẹt vào. Rồi nó té ngã xuống đám đá đang được chất cao bên đường. Và một vật nhọn nào đó đã đâm vào mắt nó…đau điếng. Mắt nó rỉ máu, cuối cùng nó lịm dần. Không còn thấy gì nữa..Đó là lần cuối cùng nó được nhìn mọi thứ bằng đôi mắt sáng…
Hơn hai tuần sau vụ tai nạn, nó xuất viện. Nhưng khi được trở về thì cuộc đời nó, con người nó đã hoàn toàn thay đổi. Bác sĩ nói rằng một bên mắt của nó bị tổn thương quá nặng và nó đã hoàn toàn trở nên vô dụng. Để rồi giờ đây nó không còn dám nhìn khuôn mặt mình trong gương nữa. Nó sẽ vô cùng xấu xí và dị hợm với một bên mắt trắng toát, đục ngầu và vô hồn…


Ảnh minh họa: Nỗi buồn của người mới bị tai nạn

Sao lại nỡ đối xử với nó như thế? Ba mẹ nó chỉ là công nhân nghèo với số tiền lương hàng tháng ít ỏi, phải xoay xở lắm mới có thể nuôi nó ăn học. Đã thế nó chỉ là đứa con duy nhất trong nhà, là niềm hi vọng của ba mẹ nó. Thế là tiêu tan…ước mơ trở thành cô giáo…hi vong giúp gia đình nó thoát được cảnh nghèo. Tưởng chừng chỉ cần nó vượt qua kì thi đại học sắp tới là mọi thứ sẽ trong tầm tay, vậy mà nó lại vuột ra nhanh quá, đến mức làm nó muốn đập vỡ mọi thứ. Và rồi nó đã làm thật, nó đã dùng cái ghế sắt đâp mạnh vào khung cửa sổ trong phòng nó để lấy một mảnh vỡ nào đó cắt nhẹ vào mạch máu của chính mình. Để nó được ra đi, không phải suy nghĩ về những gì tiếp theo mà nó phải đối mặt. Nó dám làm đấy…
Nếu như không nghe thấy tiếng mẹ nó vừa khóc nấc lên từ bên ngoài phòng nó vừa đập thật mạnh vào cửa:”Con à! Đừng làm gì nghe con! Dù con có không nhìn thấy thì mẹ sẽ nhìn thay con, mẹ sẽ làm tất cả. Con có bị sao, có xấu đi có mù hay gì đi nữa thì con vẫn là con mẹ. Mất con thì mẹ sao sống nổi hả con?”. Nó khóc òa, thả mảnh thủy tinh nhọn xuống nền nhà và chạy ra ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con nó ôm nhau khóc nức nở.
Và đó là lần cuối cùng nó nghĩ đến cái chết. Nó đã quá dại dột và ích kỉ khi nghĩ rằng chỉ mình nó đau khổ nhưng thật ra ba mẹ còn đau hơn nó bội phần. Mẹ vẫn hàng ngày bên cạnh khuyên nhủ động viên nó, chỉ cần nhìn nó thoáng buồn khi nhìn đám học trò ngày ngày chạy xe đi học ngang nhà nó là mẹ khựng lại, đến bên nó, kể nó nghe bao chuyện vui và mỗi lần thế mẹ lại hỏi:”Con có muốn đi học lại không?”. Chỉ cần nghe thế nó lại lảng tránh, đi học sao được với đôi mắt thế này, nó không đủ mạnh mẽ đối mặt với mọi người, không mạnh mẽ để bước tiếp trên con đường khó khăn phía trước. Nó sợ…
Nhưng rồi một ngày, mẹ đưa nó đến một ngôi trường dành cho người khuyết tật. Mẹ đưa nó vô xem mọi người học và chơi. Họ có một hình dáng rất khác với nó vì họ bị thiếu quá nhiều. Họ sinh ra đã thế nhưng họ vẫn có thể học và vui chơi. Vậy tại sao nó lại không? Nó vẫn còn nhìn thấy cơ mà, dù chỉ bằng một con mắt sáng. Nó vẫn còn may mắn hơn họ rất nhiều. Sau lần trở về từ ngôi trường ấy, hình ảnh vô tư của những đứa bé nhỏ xíu kể cả những bạn bằng tuổi cứ ám ảnh nó…Và rồi nó biết nó phải làm gì…
Sáng sớm hôm sau, nó bật dậy, chạy ra phòng và ôm chặt mẹ nó từ phía sau, bây giờ nó đang háo hức đến lạ kì. Để nói với mẹ nó:”Con muốn được tới trường…”

Ngọc Huyền